Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Người Dao đỏ không coi quan hệ ngoài vợ chồng thuộc phạm trù đạo đức. Họ gọi đó là "coong trình". Thậm chí, càng ngủ với nhiều đàn ông càng tốt.


Thiếu nữ người Dao thoải mái ngủ với người lạ
Nửa đêm, cán bộ kiểm lâm bị 2 cô gái trẻ chừng 17-18 tuổi cầm áo lôi dậy, thì thầm rủ: 'Cán bộ ra rừng ngủ với chúng tao đi'.

Người Dao đỏ không coi quan hệ ngoài vợ chồng thuộc phạm trù đạo đức. Họ gọi đó là "coong trình". Thậm chí, càng ngủ với nhiều đàn ông càng tốt.

Tân Phương (Lào Cai) là nơi có đông người Dao đỏ sinh sống. Cách đây gần hai chục năm, một chàng thanh niên kiểm lâm mới ngoài hai mươi tuổi mặt còn đầy lông tơ, vừa ra trường được phân công phụ trách địa bàn nên chưa hiểu biết gì về phong tục tập quán của người Dao đỏ. Xuống cơ sở anh được phân về ăn ngủ tại nhà ông trưởng bản. Đêm ấy sau khi chủ nhà mổ gà, mời cán bộ kiểm lâm một chầu rượu say bí tỉ, anh lăn ra ngủ.

Chừng nửa đêm thì thấy hai cô gái tuổi độ 17-18 đến bên giường cầm áo anh lôi dậy. Chưa hiểu ra sao thì hai cô thì thầm vào tai anh: "Cán bộ ra rừng ngủ với chúng tao đi. Chúng tao thích cán bộ mà. Dậy đi chúng ta đi “coong trình” nào..."

Anh cố thụt đầu vào trong chăn, thì hai cô gái càng lôi anh mạnh hơn, khiến anh vô cùng sợ hãi. Trước khi lên vùng cao, người ta kể với anh chuyện ma cà rồng chuyên hút máu người. Ma cà rồng hiện hình qua các cô gái xinh đẹp, đêm đêm đi tới những ngôi nhà, chờ khi ngủ say mới dùng một cọng cỏ tranh luồn qua màn hút máu người đang ngủ. Ai bị ma cà rồng hút máu thì da cứ vàng bủng rồi chết.


Trong ánh lửa từ lò nấu cám lợn và ngọn đèn đốt bằng mỡ trâu đặt trên giá ở chiếc cột giữa nhà hắt tới, khiến gương mặt hai cô gái Dao đẹp hoang dại, rực rỡ như bông hoa rừng. Câu chuyện ma cà rồng vụt hiện trong đầu khiến anh hét lên sợ hãi. Nghe tiếng động, ông trưởng bản trở dậy, ông nói gì đó với hai cô gái, họ cười khúc khích rồi buông áo anh ra.

Sớm hôm sau kể lại chuyện đó với chủ nhà, trưởng bản cười bảo anh: "Mấy đứa con gái thích cán bộ kiểm lâm, nên muốn kéo ra rừng ngủ với chúng nó đấy". Chàng kiểm lâm trẻ tuổi khi đó mới nuốt nước bọt tiếc... của.

Tháng 3 năm sau, hạt kiểm lâm phối hợp với chính quyền địa phương tổ chức lễ cúng rừng, để người dân ký cam kết bảo vệ rừng. Chiều ấy, anh chàng kiểm lâm trẻ tuổi rủ cô gái Dao xinh nhất bản vào rừng, vừa mới ôm cô gái vào lòng thì cô gái hét toáng lên vùng bỏ chạy về bản. Hoá ra cô gái không đồng ý “coong trình” với chàng kiểm lâm, nên gia đình cô gái phạt vạ.

Theo tục lệ của bản, chàng kiểm lâm phải mua hai con gà trống thiến và hai chai rượu để gia đình cô gái cúng ma, gọi hồn cô ấy lạc ngoài rừng về. Kể lại chuyện này, anh kiểm lâm cười khì: "Do hồi ấy mình trẻ quá, chả biết phong tục của họ thế nào, chuyến ấy mình suýt bị kỷ luật. Bây giờ cứ nghe nói hai tiếng “coong trình” là sợ vãi linh hồn mất rồi"...

Anh Đặng Văn Tâm, Hạt trưởng Hạt Kiểm lâm Lục Yên và anh Hoàng Cửu Tung, Trạm trưởng Trạm Kiểm lâm địa bàn bảo Tân Phượng là nơi có 96% dân số là người Dao đỏ. Kể lại chuyện của anh bạn làm Vườn Quốc gia Hoàng Liên, Tung cười rất to: "Năm 2006, tôi được phân công phụ trách địa bàn xã Tân Phượng, hôm ấy tôi lên nghỉ ở một gia đình thôn Khiểng Khun, chủ nhà mổ gà tiếp đón tôi rất niềm nở, cả chủ và khách đều uống rượu say lả lướt, người vợ của chủ nhà nhìn tôi đôi mắt long lanh lạ lắm.

Đêm ấy đã khuya, tôi đang mơ màng thì thấy một người phụ nữ trườn vào trong màn rồi ôm lấy tôi, tôi giật mình mở mắt ra, nhận thấy người đang ôm mình là vợ chủ nhà, chị ta thì thầm vào tai tôi: Mình thích cán bộ, cán bộ “coong trình” với mình nhé. Hoảng quá, tôi vùng dậy mở cửa chạy ra ngoài, còn anh chồng chị ta thì vẫn ngủ như chết. Anh ta uống rượu say quá..."


Chuyện quan hệ tình dục của người Dao đỏ khá phóng khoáng, cũng có người giải thích rằng: "Do cuộc sống khép kín của cộng đồng người Dao đỏ, nên quan hệ hôn nhân cận huyết nhiều cặp vợ chồng vô sinh, hoặc những đứa trẻ sinh ra dị dạng, hoặc không phát triển trí tuệ và thể hình. Chính vì thế người phụ nữ Dao đỏ muốn duy trì nòi giống bằng cách quan hệ với nhiều người đàn ông khác với vóc dáng cao to, đẹp trai để sinh ra những đứa con khoẻ mạnh, xinh đẹp".

Tập tục ấy đã có từ lâu đời, chợ tình Sa Pa của người Dao đỏ phải chăng chỉ để giao lưu tình cảm, thoả mãn nhu cầu tình dục hay sâu xa là cải tạo giống nòi. Điều này cần các nhà khoa học nghiên cứu và giải đáp. Nhiều người kinh ngạc khi nhìn thấy các cô gái Dao đỏ xinh đẹp lạ kỳ, họ thốt lên: "Những cô gái này như từ đâu tới, đẹp như tiên sa vậy... Không rõ, những cô gái kia có phải là sản phẩm của những đêm “coong trình” với những người đàn ông ở những vùng khác.."

Thợ săn Bàn Phúc Châu sau khi nghe hỏi phong tục “coong trình”, rằng ông đã “coong trình” với bao nhiêu người phụ nữ rồi, ông rung đùi cười phô hai hàm răng nhọn hoắt đầy hứng khởi: "Ô, không nhớ mình đã “coong trình” với bao phụ nữ đâu. Xấu trai như mình cũng chẳng mấy cô thích. Ừ, nếu vợ người ta thích mình thì mình “coong trình” luôn. Nếu chồng người ta bắt được thì nộp phạt đôi gà và chai rượu, nhẹ nhàng không đáng kể..."

Ông Châu lại rung đùi cười sung sướng: "Vợ mình chắc nó cũng đi “coong trình” với người đàn ông khác, mình không biết thì chịu, nếu vợ mình có con với người đó cũng chả sao, nó gọi mình bằng bố chứ có gọi người kia là bố đâu. Có người còn phải mua con nuôi bằng bạc trắng kia mà. Người Kinh bảo, cá vào ao nhà ai thì nhà ấy được, có gì phải buồn..."

Ông Châu kể rằng, phong tục “coong trình” giống như chuyện ngủ thăm, khi người con trai, hoặc con gái từ nơi khác đên thôn bản mình chơi, những chàng trai cô gái kéo đến, nếu cô gái thích chàng trai kia thì đêm ấy cô gái rủ chàng trai ra đầu sàn, hoặc ra rừng tâm sự, họ có thể ngủ với nhau tuỳ họ. Chuyện ấy là tự nguyện, chẳng ai cấm. Còn ngủ với vợ người khác, phải được người phụ nữ ấy đồng ý, nếu chẳng may bị bắt được thì phải nộp phạt...

Chị Triệu Thị Luyến, người hàng xóm của ông Bàn Phúc Châu, được ông mời sang rót rượu nghe chuyện “coong trình” cứ cười khúc khích. Khi được hỏi ba đứa con của Luyến thì mấy đứa là con của chồng, Luyến cười bảo: "Cả ba đứa con đều là con của chồng em"...

Đặng Thị Tâm, Phó chủ tịch HĐND xã cười ý nhị bảo: "Ba đứa con của Luyến đều gọi chồng của nó là bố đấy. Em người xã Tân Lĩnh, sau những đêm “coong trình” đã bắt được chồng em, nên em mới về làm dâu đất này".

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Nghe tiếng ngáy cũng bắt được bệnh

Vì không biết nói nên cơ thể phải tìm cách thông tin cho gia chủ. Bên cạnh giọng nói, điệu ho, tiếng ngáy là phương tiện truyền thông quan trọng cho cả thầy thuốc lẫn bệnh nhân.

Lắng nghe tiếng… ngáy!
Nhờ nhiều công trình nghiên cứu đại trà trong thập niên gần đây, hiện không còn ai nghi ngờ mối liên hệ mật thiết giữa tiếng ngáy và nhiều căn bệnh nghiêm trọng liên quan đến rối loạn biến dưỡng. Nếu nghĩ đau đâu chắc bệnh gần đó thì lầm với tiếng ngáy. Không đến 10% trường hợp ngáy nặng nề rít rống là do thanh quản. Còn lại thì đó là dấu hiệu thậm chí mang ý nghĩa báo động cho bệnh khác nằm rất xa vùng hầu họng!


Ngáy thì khó ai tránh khỏi. Có khác chỉ khác ở tần số và cường độ. Ngáy nhẹ nhàng, ngáy riu riu thì không sao, thậm chí tốt vì gia chủ ngủ ngon. Nhưng ngáy nặng ì ạch từng cơn đồng thời đi kèm với nhiều hồi ngừng thở trong giấc ngủ thường là hậu quả của tình trạng béo phì và tăng mỡ trong máu. Hậu quả là nhồi máu cơ tim, tai biến mạch máu não dễ như chơi.
Thầy thuốc vì thế thường khuyên nạn nhân của tiếng ngáy dạng này nên đưa "ca sĩ về đêm" trước đến thầy thuốc tai-mũi-họng, sau đến thầy thuốc tim mạch nếu nhận thấy tiếng ngáy ngày càng khó chịu cho cả đôi bên.
Có một điều chắc hơn đinh đóng cột là người ngáy quá lớn sớm muộn cũng là nạn nhân của tình trạng thiếu dưỡng khí ở các cơ quan trọng yếu như não bộ, thành tim, cầu thận, đáy mắt … Khi đó từ nạn nhân chuyển sang bệnh nhân chỉ là chuyện "thủ tục hành chính"!
Không ai vô cớ bỗng đổi giọng
Vấn đề lại không chỉ có thế. Thông thường thì bệnh tiểu đường, nếu không đo lượng đường trong máu, thường khó phát hiện vì có thể biểu lộ qua nhiều triệu chứng nhiều khi mơ hồ, như ăn nhiều, thèm ngọt, uống nhiều nhưng vẫn khát, tiểu nhiều, sụt cân, mệt mỏi, mờ mắt, tê tay chân, đau nhức, vết thương ngoài da lâu lành…khiến thầy thuốc dễ bị lạc hướng chẩn đoán nếu không lưu ý căn bệnh này.
Theo báo cáo đầy thuyết phục của các nhà nghiên cứu ở khoa Nội tiết thuộc Đại học Erlangen (Đức), ngáy là dấu hiệu báo động gắn liền mật thiết với bệnh tiểu đường. Lượng đường trong máu càng không ổn định thì tiếng ngáy càng to, điệu ngáy càng nhức óc người phải nghe và nhất là tình trạng ngừng thở trong lúc ngủ càng dễ xuất hiện.
Đừng quên tiếng ngáy khò khè nhiều khi là tiếng kêu báo động của cơ thể trước khi nhường chỗ cho tiếng còi tí te của xe cấp cứu.
Đáng lo hơn nữa là cho dù không ăn gì hết trong đêm, lượng đường trong máu ở người ngáy lớn có khuynh hướng gia tăng vào buổi sáng hôm sau. Tình trạng này càng rõ nét hơn nữa nếu người bệnh đồng thời dư cân và ít vận động.
Ngược lại, người bệnh tiểu đường bớt ngáy thấy rõ nếu đường huyết ổn định với liệu pháp có hiệu quả như mong muốn. Chuyên gia ngành nội tiết dựa vào đó đã khuyên đồng nghiệp đừng quên hai nhân tố quan trọng trong quá trình điều trị và theo dõi bệnh tiểu đường. Đó là dùng tiếng ngáy và tình trạng mệt mỏi khi thức dậy như hai tiêu chí đánh giá diễn tiến, vì hai dấu hiệu này cũng có giá trị như đo đường trong máu mà không cần xét nghiệm, nghĩa là vừa đỡ tốn, vừa đỡ đau.
Đừng xem thường tiếng ngáy, nhất là khi gia chủ trước đó không ngáy hay tuy có ngáy nhưng với giai điệu khoan thai. Không ai vô cớ bỗng đổi giọng. Rất thường khi tiếng ngáy nặng nề như bị ai bóp cổ cộng thêm tình trạng nay mệt, mai mỏi, bữa kia càng thêm mỏi mệt là lời nhắc khéo về bệnh tiểu đường. Can thiệp cho sớm bao giờ cũng an toàn hơn đợi nước đến chân mới tính đến chuyện nhảy nhót.
Theo danviet

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Khi vợ là “cục vàng” của bố mẹ



Vợ tôi được bố mẹ cưng quý hơn cục vàng. Ngày yêu nhau, tôi thấy chuyện nàng không biết đi xe máy cũng đã lạ, nhưng chỉ buồn cười. Ai lại con gái lớn thế mà đi làm toàn do ông bố về hưu đưa rước!
Nhưng rồi tôi cũng nghĩ như họ: Nàng có vẻ mong manh, công chúa quá! Mỗi lần tới nhà, thầy bố mẹ nựng nịu, cưng chiều nàng, tôi thấy hay hay, thấy không khí gia đình nàng thật ấm cúng. Tới khi sống với nàng một thời gian, tôi mới hiểu hết nỗi khổ của ông chồng có vợ là con cưng.
 

Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống chung, tôi đã vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên khi mẹ nàng “cử” người giúp việc tới lau chùi, dọn dẹp nhà cửa cho chúng tôi. Nhà có hơn 40 mét vuông, hai vợ chồng son, đồ đạc thì chẳng có mấy, tôi nghĩ, cứ là tôi thì chỉ 15 phút mỗi ngày là sạch bong. Thế nhưng nàng không thể làm những việc như thế, nàng phải có người dọn dẹp giùm.

Tới bữa, nàng chạy qua nhà mẹ xách cơm về thì tôi còn ngạc nhiên hơn. Cứ tưởng chỉ một vài bữa, nàng chưa quen quán xuyến, rồi thì nàng sẽ tự nấu nướng. Nhưng chuyện đó cứ tiếp diễn dài dài, thậm chí tệ hơn là có nhiều bữa về nhà mẹ, nàng vui vẻ không khí gia đình, ăn cơm chung cùng ba mẹ, xách về cho tôi một cặp lồng cơm nguội ngắt. Thế là tôi cứ ngồi trệu trạo một mình trong khi nàng vào mạng chat chit với bạn bè hay gác chân lên thành ghế vô tư xem phim, nghe nhạc. Lấy nhau đến cả năm trời mà cái bếp nhà tôi vẫn lạnh lẽo, bình gas mới chỉ thay đến lần thứ hai. Mỗi lần nghe nàng hồn nhiên giở cặp lồng cơm và thuyết trình: món này mẹ làm ngon lắm, món kia mẹ làm ngon lắm, trong lòng tôi thấy… chán ngắt.

Có một lần, tôi “đánh bạo”, ngỏ ý với nàng rằng hai đứa tôi cùng đi chợ, rồi nấu cơm… cho vui. Nàng tròn mắt ngó tôi: “Vui gì chuyện nấu nướng vất vả ấy. Hay là anh ngán cơm mẹ nấu thì hai đứa mình hôm nay ra tiệm ăn. Chứ em ghét nấu nướng từ bé rồi”. Tôi giận quá mới nói: “Không thể sống lâu dài thế này được. Mình chẳng có vẻ gì là gia đình, cứ như hai đứa ở trọ chung” thì nàng khóc òa lên, chạy ngay qua nhà bố mẹ. Chỉ một lát sau, tôi nghe điện thoại ông bà nhạc réo gọi inh ỏi. Bố nàng điềm đạm: “Con bé nó quen được lo cho mọi thứ từ nhỏ. Con muốn gì cũng phải… từ từ”. Còn mẹ nàng lại gay gắt với tôi: “Con mới cưới vợ mà đã không biết thương vợ. Nó được mẹ lo cho, con phải mừng vì hai vợ chồng rảnh rang mà nghỉ ngơi, sao con lại có ý muốn hành hạ nó? Bỏ cái kiểu “Chồng chúa vợ tôi” ấy đi. Vợ chồng được sướng còn không biết đường hưởng”. Đến nước đó thì tôi chỉ còn biết im lặng dạ dạ… và xin lỗi rồi tắc lưỡi cho qua: Vợ chồng tôi còn son rỗi,  làm sao để nàng đỡ cực cũng được.

Nhưng những chuyện cơm nước nhà cửa vẫn còn là chuyện nhỏ. Chuyện lớn hơn khiến tôi âu sầu là cha mẹ nàng lúc nào cũng sợ nàng bị bắt nạt, sợ nàng bị bạo hành. Ngày chúng tôi cưới nhau, cha mẹ hai bên cho tiền cộng với tiền của tôi dành dụm được cũng đủ mua một căn chung cư đàng hoàng, rộng rãi. Thế nhưng cả ba mẹ nàng lẫn nàng đều khăng khăng: Phải ở gần nhà ba mẹ nàng. Thậm chí, mẹ nàng còn nói trắng ra là để tôi đừng có “ăn hiếp” nàng. Tôi choáng váng, yên lặng, đành mua một căn nhà nhỏ trong hẻm nhỏ, giá cắt cổ để nàng được ở gần bố mẹ. Mà quả thật là nàng có người bảo vệ. Thỉnh thoảng, tôi chỉ cần gằn giọng, to tiếng hay có bộ mặt không vui là nàng chạy ù về mách. Thế là nhẹ thì điện thoại tôi réo inh ỏi, nặng thì cả nhà nàng kéo qua nhà tôi, vừa mắng mỏ, vừa khuyên dạy, vừa cảnh báo!  

Yêu nhau hai năm, tôi thấy nàng đổi chỗ làm liên tục mà chẳng hiểu tại sao, chỉ nghe nàng thút thít: “Em không chịu được”. Đến khi cưới nhau rồi, chính tôi kiếm việc cho nàng ở một chỗ người quen làm sếp, tôi mới biết là vì sao nàng cứ bỏ việc hoài: ở đâu nàng cũng nghĩ người ta bắt nạt nàng, xem thường nàng, chơi xấu nàng.

Khóc lóc bù lu bù loa đến ba bốn lần ở hai chỗ làm, nàng kiên quyết bỏ việc. Tôi động viên, thuyết phục nàng cỡ nào cũng không được, lại còn bị mẹ nàng mắng té tát: “Đã bảo con, nó là trứng mỏng trong cái nhà này. Nó yếu đuối từ bé, không làm được thì thôi, con cần tiền thì ba mẹ đưa thêm, chứ đừng có ép nó đi làm”. Tôi thanh minh hết mức rằng tôi có thể làm nuôi nàng, lo cho gia đình, nhưng tôi muốn nàng ra ngoài, tiếp xúc với cuộc sống để tôi luyện hơn tính cách độc lập, để có thề đương đầu với mọi khó khăn, bất trắc. Nói rồi, tôi còn bị mắng thê thảm hơn: “Anh là chồng nó mà chỉ muốn quăng nó ra cho thiên hạ mài giũa là sao?”. Thế là tôi đành im lặng.

Ngày ba tôi ở quê bị bệnh nặng, phải đưa lên thành phố chữa trị, tôi lo lắng nói với nàng: “Em ở nhà, rảnh rang thì vào bệnh viện chăm sóc ba giùm cho các chị. Chứ ở quê, chị nào cũng trăm công ngàn việc”. Nàng nghe, chẳng nói gì, chỉ xị mặt ra. Đến chiều, mẹ vợ lại gọi điện cho tôi: “Con có biết vợ con sức khỏe nó có tốt gì đâu mà con bảo nó vào ra cái chỗ toàn là vi trùng như thế? Các chị con chăm sóc ba con ở quê quen rồi thì lên đây chăm sóc. Chuyện cơm nước bệnh viện mẹ giúp giùm cho”. Thế là tôi đành quanh co với mấy chị gái mình lý do vợ tôi không thể chăm sóc cha chồng. Cho đến khi cha tôi xuất viện, bác sĩ nói cần phải tái khám, tôi muốn đưa cha tôi về nhà ở tạm vài ngày chờ tái khám cho khỏi đi xa thì vợ tôi cũng giãy nảy: “Thế thì em về nhà mẹ ở”.

Bây giờ, mỗi lần nghe mẹ vợ thuyết rằng: tôi phải thấy mình may mắn, vì có ba mẹ vợ thương, vợ hết lòng, tôi không biết nghĩ sao. Lấy nhau hai năm rồi, tôi cũng ngại không dám có con vì không chắc con mình được nuôi, dạy chu đáo. Vì nàng của tôi lúc nào cũng vô tư, chỉ thích mua sắm, xem phim, nghe nhạc và nũng nịu với cha mẹ.


Theo Hoàng Hùng


    Popular Posts

    Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

     
    Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by VN Bloggers - Blogger Themes